PHƯỢNG HOÀNG và KHỔNG TƯỚC


“Chỉ có khiêm tốn mới có thể có được thành tựu lớn hơn, mới có thể có được trí huệ lớn hơn.”
Một cây ngô đồng cao vút tầng mây, đứng thẳng giữa trời xanh. Có một con chim phượng hoàng rất đẹp thường đậu ở trên cây, nó vui vẻ ngửi mùi hương hoa của cây.
 
Về sau, một con chim khổng tước bay đến, nó đậu ở cành cây cao nhất, vui vẻ cất tiếng hát ca: “Hãy nghe tiếng hót của tôi, lảnh lót biết bao, khắp thiên hạ đều có thể nghe thấy được”.
 
Khổng tước xòe cái đuôi to với đủ loại màu sắc, khoe khoang với chim phượng hoàng rằng: “Tôi đứng ở chỗ này, xòe ra cái đuôi khổng tước đẹp đẽ nhất, khắp thiên hạ đều có thể nhìn thấy được”.
 
Chim phượng hoàng đã đậu ở trên cây ngô đồng nhiều năm, thiện ý nhắc nhở khổng tước rằng: “Đừng có quên rằng, cậu đứng ở nơi cao, là cây ngô đồng nâng cậu lên đấy, đừng có khoe khoang bản thân, càng không nên tự mãn, kiêu ngạo quá, sớm muộn sẽ phải chịu thiệt thôi!”.
 
Khổng tước không cho thế là phải, vẫn lớn tiếng hát vang, khoe khoang bản thân mình. Bỗng một cơn gió lớn ập đến, thổi gãy cành cây mà chim khổng tước đang đậu, hất khổng tước rơi bịch xuống mặt đất. Còn chim phượng hoàng vẫn đậu yên ở trên cây ngô đồng, thong thả ngửi mùi hương hoa của cây ngô đồng.
 
Bài học rút ra: Phượng hoàng thân ở nơi cao, nhưng lại không tự mãn, chọn nơi yên bình mà thư giãn, chủ động theo đuổi cuộc đời cao thượng, tu dưỡng phẩm hạnh của tự thân.
 
Cây ngô đồng đứng thẳng, nâng đỡ người khác, che chở người khác, lặng lẽ không ai biết đến. Khi chúng ta đứng ở nơi cao, đừng quên những người đã nâng đỡ chúng ta.

Leave a comment